top of page

Trở thành tác giả sách ở tuổi 25, và 5 bài học

Có những giấc mơ ta ấp ủ từ lâu nhưng không biết khi nào mới chạm tới.


Có những hành trình ta cứ ngỡ mình chỉ là kẻ lữ hành lạc lối, cho đến khi ngoảnh lại và nhận ra—mình đã đi xa hơn những gì từng tưởng tượng rất nhiều.


Viết một cuốn sách và trở thành tác giả ở tuổi 25 không phải là đích đến mà mình đã lên kế hoạch từ trước.


Nhưng bằng một cách nào đó, những trang viết, những suy tư, những lần ngồi lặng lẽ với chính mình đã dẫn mình đến đây.


Đó là một hành trình nhiều thăng trầm, có những khoảnh khắc hoài nghi, những lần bút mực khô cạn, nhưng cũng có vô vàn những xúc động khi thấy từng con chữ thành hình, từng ý tưởng được gửi gắm vào thế giới.


Và qua tất cả, mình nhận ra có những bài học không thể tìm thấy trong sách vở, mà chỉ có thể đúc kết bằng trải nghiệm.


Hôm nay, mình muốn kể bạn nghe về 5 điều quý giá mà hành trình này đã dạy mình. Những điều này không chỉ dành cho những ai muốn viết sách, mà còn cho bất cứ ai đang trên con đường biến ước mơ thành hiện thực. Mình cùng tìm hiểu nhé!


Bài học 1:

Chữ của mình sẽ lớn dần theo thời gian, theo hành trình phát triển bản thân của chính mình.

Thời điểm mình viết cuốn sách này, so với hiện tại, cũng không cách nhau quá nhiều, còn chưa tính bằng năm. Thế nhưng, cách mình diễn đạt đã "cứng cáp" và có phần bớt chi phối bởi cảm xúc hơn rất nhiều.


Mình nhận ra điều này khi liên tục viết và quan sát những thay đổi, dù là nhỏ nhất ở từng nội dung mình viết ra. Mình không chỉ viết xong, đăng lên mạng và...để chữ trôi vào dĩ vãng. Điều mình thực sự chú tâm trong suốt những năm tháng viết lách vừa qua, đó là, sự dịch chuyển của ngôn từ.

ree

Mình để ý thấy rất rõ, không chỉ riêng với mình, mà với những người viết khác mình có cơ hội tiếp xúc. Chữ của mình cũng chính là một phần con người mình.


Vậy nên, khi mình trưởng thành và chín chắn hơn, chữ mình viết ra cũng mang ít nhiều hơi thở khoẻ khoắn như thế. Qua hàng trăm bài viết ngắn dài mình đã "nhào nặn" ra, mình càng thêm tin vào sự thay đổi ấy.


Có thể hiện tại, bạn sẽ thấy mình viết sao mà dở thế, lủng củng và lan man thế.


Nhưng nếu bạn xem việc viết như một phần trong quá trình phát triển bản thân, chắc chắn một ngày nào đó, chữ của bạn sẽ toả sáng hơn rất rất nhiều, hệt như cái khoảnh khắc bạn tìm ra phiên bản hoàn thiện hơn của chính mình vậy.

Đăng ký 60 phút tư vấn miễn phí cùng mình tại đây nếu bạn muốn biết thêm về viết và xây dựng thương hiệu cá nhân từ kỹ năng này.

Bài học 2:

Viết không chỉ là một kỹ năng, viết là cả một bộ môn nghệ thuật

Nhiều người coi viết như một kỹ năng cần học để phát triển sự nghiệp, mình thì nghĩ hơi khác một chút. Đồng ý đây là kỹ năng rất quan trọng, nhưng nếu chỉ coi đó là kỹ năng đơn thuần có lẽ hơi hạn chế những tiềm năng của viết.


Theo mình, nếu coi viết là một kỹ năng, sẽ có sự đánh giá về mức độ thành thạo kỹ năng ấy, ví dụ như xét trên thang điểm 10 thì người mới ở mức 1 còn người đã thực hành đủ lâu ở mức 8,9 chẳng hạn.


Nhưng ở chiều hướng ngược lại, mình nhận ra, không có một giới hạn nào tuyệt đối cho một người viết cả.


  • Người mới viết vẫn có thể tạo ra một tác phẩm đầy tính nghệ thuật từ chính những chất liệu vốn dĩ rất bình thường xung quanh họ.

  • Người đã viết lâu năm hay thành thạo những kỹ thuật cơ bản cũng vẫn có thể bí bách hoặc đôi lúc vô tình bị bó buộc trong những khuôn khổ có phần hơi hạn hẹp.


ree

Vậy nên mình mới cho rằng, viết là một bộ môn nghệ thuật. Mà bộ môn nghệ thuật này không thể chỉ đánh giá bằng số năm kinh nghiệm, mà còn được cảm nhận rõ nét qua từng lăng kính chủ quan.


Lăng kính ấy có thể khác nhau, và cách chúng ta cảm nhận về một bài viết nào đó cũng đa dạng y như thế.


Cho dù ở thời điểm hiện tại, bạn chưa thành thạo các kỹ thuật viết cơ bản, nhưng bạn luôn có cho mình những chất liệu riêng để tạo nên một "tác phẩm" độc đáo nhất. Hãy tin vào những trải nghiệm vô cùng đắt giá của mình.


Bài học 3:

Đừng luôn nghĩ mình chưa đủ tốt nên chưa thể bắt đầu, mọi điều tốt đẹp chỉ có khi chúng ta dám bắt đầu, và...cam kết thực sự với sự bắt đầu ấy.

Mình chưa bao giờ nghĩ bản thân lại trở thành một tác giả sách, chứ chưa nói tới chuyện có sách ở những năm tháng tuổi 20 như này.


Cái thời điểm mình bắt đầu quyết định bước ra chia sẻ, mình còn chưa tin hoàn toàn vào năng lực của bản thân. Có những giai đoạn, mình chỉ muốn dừng lại, chỉ muốn bỏ cuộc vì nghĩ sẽ chẳng đi đến đây.


Nhưng ngay giây phút mình muốn bỏ cuộc nhất, là lúc Vũ Trụ gửi đến mình cơ hội. Mà đúng ra, cơ hội ấy là do chính mình tạo ra. Vì sao?


  • Vì mình đã dũng cảm bắt đầu ngay cả khi còn vương vấn rất nhiều nỗi sợ.

  • Vì mình đã gan lì cam kết với sự khởi đầu ấy bằng cả năm trời chia sẻ đều đặn và hết mình.


Cũng giống hệt như những mentee hay học viên của mình. Họ đều xuất phát gần như từ con số 0, cũng chưa có quá nhiều trải nghiệm với viết trước đó.


Nhưng đến với mình, họ đều mang trong mình một khao khát viết và chia sẻ mãnh liệt. Dù có khó đến thế nào, mình tin, chỉ cần bạn có lý do đủ mạnh mẽ để bắt đầu, thì khó mấy cũng sẽ có cách.


Bài học 4:

Con chữ chính là con người, chữ mình ở đâu, tâm mình ở đó

Điều này nghe qua có vẻ hơi văn chương, trừu tượng nhưng thực chất nó rất thực tế và dễ hiểu.


Như khi bạn theo dõi một ai đó trên mạng, bạn sẽ thấy một phần nào đó tính cách thực sự của họ trong cách họ tận dụng linh hoạt ngôn từ.


  • Một người rất sâu sắc sẽ viết ra những câu từ có chiều sâu y như vậy.

  • Một người rất hài hước, đầy năng lượng tích cực cũng sẽ có sự linh hoạt và đôi chút nghịch ngợm trong cách họ diễn đạt.


Ở khía cạnh khác, một khi bạn đặt toàn bộ tâm huyết vào một bài viết, bạn muốn khán giả của mình nhận được nhiều nhất giá trị từ nội dung ấy, chắc chắn tâm bạn sẽ đặt hoàn toàn vào vị trí của người khán giả.


Khi ấy, không chỉ bạn, mà khán giả của bạn, cũng sẽ cảm nhận được ít nhiều sự chân thành trong từng câu, từng chữ bạn viết ra.

ree

Bài học 5:

Cứ nỗ lực trong âm thầm, không cần khoa trương, không cần cố thể hiện bất cứ điều gì, đôi khi cũng không cần phải nói lời cam kết với ai đó.

Cam kết với chính mình là đủ. Kết quả sẽ đến vào một ngày không xa.


Mình còn nhớ người thân, họ hàng hay thậm chí đồng nghiệp cũ thường hay nói đùa với mình như này: "Sao mày viết gì mà viết nhiều thế, toàn viết rõ dài, đọc toàn thấy chữ là chữ, chẳng hiểu gì..."


Đôi lúc mình chỉ cười, im lặng, đôi lúc lại hồi đáp lại vài ba câu, kiểu như: "Ôi chà, công việc của tui nó phải viết nhiều vậy đó,..."


Đôi khi, bạn không nhất thiết phải giải thích hay hụt hẫng vì ai đó không hiểu mình. Cứ âm thầm cố gắng vì những gì bạn thực sự trân trọng. Kết quả sẽ là câu trả lời rõ ràng nhất cho mọi sự nghi vấn trước đó.


Tập trung vào hành trình riêng của bản thân, hết mình với hành trình ấy, và không quan tâm quá nhiều tới những ồn ào xung quanh, vẫn luôn là phong cách sống và cả phong cách làm việc của mình.


Tạm kết


Mình biết, tuy đã trở thành một tác giả sách ở cái tuổi đời còn rất trẻ, nhưng mình luôn nhắc nhở bản thân: hãy luôn học hỏi, không ngừng trải nghiệm, không ngừng chiêm nghiệm.


Và tất nhiên, mình cũng sẽ không bao giờ ngừng viết.


Bởi, mình hiểu được rằng, để trở thành một người viết tốt, thậm chí xuất sắc, bản thân mình cũng cần trở thành phiên bản tốt lên theo thời gian. Không ngừng chuyển động, theo hướng tích cực, là cách tốt nhất để duy trì ngọn lửa đam mê với viết và trao đi bên trong mình.


Và mình nghĩ, bạn cũng vậy, những người viết đã hoặc đang bước đi từng bước, từng bước trên hành trình dài hơi này. Để câu từ của mình được cứng cáp hơn, uyển chuyển hơn, không có đường tắt nào khác ngoài việc luyện tập thường xuyên, không bỏ cuộc.


Mình tin, bạn sẽ trở thành một phiên bản như bạn mong muốn trên hành trình chinh phục con chữ này. Đó có thể là nhà văn, có thể là người kể chuyện, cũng có thể đơn thuần là một người yêu con chữ mãnh liệt. Hãy luôn tin vào chính mình và những gì mình có thể làm bạn nhé!


Comments


bottom of page